maitt- 21/10/2016
Mỗi người đều có một góc nhỏ thú vị trong thành phố hoặc nơi tôi sống để thi thoảng tìm về và tận hưởng với chính tôi. Đó có thể là quán café cũ trong hẻm, một quán ăn gắn với những người bạn, quán bia nhiều kỷ niệm về lần đầu say xỉn, còn với tôi đó là Rơm.
Tôi tên Thư, 29 tuổi, có tiền sử vài mối tình nhưng vẫn chưa “sa lưới” ai. Lần đầu tiên đến Rơm là cách đây 2 năm, khi đi ăn đám cưới nhỏ bạn thân. Nhỏ tên Tú.
Đến vào lúc chiều tà chuyến choáng, nhóm chơi chung vốn không có quá nhiều bạn thân, nên tôi được xếp ngồi ăn cùng những người bạn đồng nghiệp của nhỏ: “phòng tao nhiều trai chưa vợ, xếp mi ngồi chung là quá chuẩn rồi, biết đâu ha ha ha …”.
Lần đầu ấy thấy Rơm đẹp một cách bất ngờ, ráng chiều và tính không thích đám đông khiến tôi nhanh chóng tìm được một góc yêu thích cạnh bụi trúc hướng mặt thẳng về phía Bitexco đang nhòa theo ráng chiều. Vân vê lọ hoa tú cầu nhỏ xíu trên chiếc bàn nhỏ. Cơn gió thoáng đãng vù qua mặt lướt qua những bông tú cầu màu trắng trên bàn và ngập tràn xung quanh căn gác được sắp cài tỷ mỷ theo yêu cầu của cô dâu.
Lần đầu đến Rơm là trong bữa tiệc cưới của nhỏ bạn thân
Có thể bạn quan tâm • 10 nhà hàng buffet lẩu nướng được yêu thích tại Hồ Chí Minh |
Không để ý là có một thanh niên vóc dáng mảnh khảnh, mặc sơ mi trắng nhẹ nhàng bước đến, trên tay cầm ly rựu: “Chào em, hoàng hôn ở đây đẹp quá ha, tôi ngồi chung được hôn?” Chất giọng pha chút miền Tây nhẹ nhàng dễ thương trầm ấm khiến tôi đã định không để ý nhưng phải ngước lên nhìn. “Em là bạn cùng lớp của Tú hả?”
“Xin lỗi nhưng bạn bao nhiêu tuổi thế?”
“Anh tuổi gà…”
“Thế à, tui tuổi hổ, mà hình như hổ thích ăn thịt gà đấy”…
Trò chuyện vài câu, tôi biết được anh chàng này tên là Khánh, sinh năm 93, kém tôi tới 6 tuổi, tử vi nói không hợp lắm, nhưng lúc ấy ai để ý làm chi cho mệt.
Tiệc mà, phải có người nói chuyện. Tiệc nhỏ, kiểu ấm cúng, chỉ cỡ trăm khách, nhìn cô bạn trong lúc bận đón khách vẫn không quên quay sang nháy mắt đầy ẩn ý là đủ biết.
Vào bữa hôm ấy, mọi người tiệc ngồi theo bàn, có đủ khai vị và món chính được chọn chủ yếu là mấy món nướng và còn có cả lẩu Thái, ăn nhẹ nhàng, nhưng không khiến khách quá no, bởi sau màn ăn sẽ là hát hò đến trò chơi.
Không quá rộng, Rơm là nơi phù hợp cho kiểu tiệc nhỏ ấm cúng
Sau bữa tối đó, về nhà Khánh nhắn tin cho tôi vài lần, rồi dần dần, quen nhau, tôi nhập vào hội bạn ở công ty của Tú, thi thoảng lại đến Rơm tụ tập vài tháng 1 lần.
Bữa nào không có thời gian thì đi buổi trưa, bữa nào muốn lai rai lâu hơn thì đi buổi tối. Dần dà, trở nên thân nhau từ bao giờ, nói chuyện nhiều hơn, tính Khánh khá giống tôi, khi cần yên lặng khi yên lặng, khi cần mở lời thì mở lời. Người ta nói : “ Giống nhau thì làm bạn, còn khác nhau thì mới làm người yêu được”. Làm bạn thì thi thoảng đi ăn với nhau, Khánh luôn là người chủ động hẹn đến Rơm, hỏi han vài thứ linh tinh.
Rơm trở thành nơi hẹn quen của chúng tôi , có khi đi cùng nhóm, có lúc đi riêng, bao giờ Khánh cũng đặc biệt đặt trước bàn ở góc nhìn ra hướng Bitexco đó, bởi tôi thích nhìn hướng đó. Thường thì 2 người không nói nhiều, nếu có thì chỉ là Khánh bông đùa, Khánh đùa để Tôi cười, bởi Khánh nói: trong mắt tôi khi đó phản chiếu muôn ánh sáng từ Sài Gòn đêm, đẹp và sâu lắm.
Kể từ khi chính thức nhập hội với những người bạn của Tú tại công ty, nơi đây trở thành điểm hẹn quen của tôi
Đến ngày 2/9 năm sau, Khánh rủ tôi lên Rơm ngắm pháo hoa. Tôi tưởng cả nhóm cùng đi nhưng khi tới nơi thì chỉ có một tôi Khánh, cùng một chiếc bàn ở góc ban công bên ngoài, nơi hướng thẳng ra Bitexco mà lần đầu tiên 2 người gặp, có những ngọn nến lung linh xếp thành hình trái tim. Tất cả những bàn của khu vực này cũng được “đặc biệt” cắm hoa hồng.
Hơi bất ngờ, rồi Khánh tỏ tình. Tôi định từ chối vì cảm thấy bản thân dường như chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ, tôi còn muốn tự do. Ở tuổi 29, có thể nói là muộn màng nhưng nhiều khi tôi chỉ còn muốn tìm chút khoảng không gian riêng mà không muốn ai có cơ hội phá vỡ.
Khoảng không gian hướng về Bitexco này đã gắn với không ít kỷ niệm
Nhưng Khánh nói em có thể đồng ý ngay hoặc không cần trả lời ngay, hãy suy nghĩ rồi đồng ý, hoặc hỏi ý kiến ai đó rồi đồng ý… tôi bật cười, cùng ăn tối với vài món nướng, ít rượu vang và ngắm pháo hoa.
Cuối cùng, quả nhiên tôi đã … suy nghĩ rồi trả lời: ở tuổi này, yêu là để cưới, chứ không phải yêu cho vui.
- “Vậy thì mình cưới!”
Tôi phá lên cười vì cái tính trẻ con, tôi nghĩ Khánh còn trẻ chắc chắn chưa nghĩ đến chuyện gia đình, nhưng vẻ cương quyết trên gương mặt nghiêm nghị khiến tôi có chút mềm lòng: “ vậy anh định tính sao?”…
Mỗi lần đến Rơm buổi đêm, tôi không thể nào quên được buổi tối 2/9 đó
Hôm sau, Khánh dẫn tôi về ra mắt gia đình. Gia đình cậu là một kiểu truyền thống, bà mẹ còn khá trẻ, nghiêm khắc. Bà hỏi tôi: “cháu năm nay bao nhiêu tuổi?” “ cô ấy tuổi dần ạ”
Bà khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì.Tôi cảm nhận ngay được sự e ngại trong mắt bà, khi chênh lệch 2 người lên đến gần chục tuổi.
Rồi tôi nhận được tin nhắn đột ngột của Khánh hẹn đến Rơm, không phải thời gian như mọi khi mà là vào buổi xế trưa. Khánh hiếm khi hẹn giờ này, nhưng tôi vẫn đến. Đúng vào một ngày tháng 6 Sài Gòn chợt đổ mưa. Vừa đến nơi thì mưa ào ào như trút.
Rơm có một không gian bên trong nhà đậm chất Retro
Đến sớm nên chưa đông khách. Rơm có một khoảng ngồi trong nhà, gạch bông, bàn ghế và quầy bar bài trí theo kiểu retro cùng 2 mặt kiếng, lãng mạn như một quán café. Người ngồi đó là mẹ Khánh, chúng tôi nói chuyện khá lâu. Bà nói gia đình không ai đồng ý để Khánh lấy tôi cả. Khánh còn trẻ con, còn đòi nếu không cưới được tôi sẽ tự tử.
Gia đình đành đồng ý nhưng phải lùi lại sau 1 năm, nếu lúc ấy, cả 2 còn yêu nhau thì hãy cưới, tôi cũng yêu Khánh thì hãy để 1 năm làm thước đo cho sự thử thách này. Trong khoảng thời gian đó, hãy tránh mặt Khánh, cũng đừng liên lạc. Bà nói chuyện chậm rãi, chắc chắn, khuôn mặt cương nghị nhưng ánh mắt lại toát lên nét buồn.
Tôi đồng ý! Suốt 1 năm đó, tôi cắt đứt liên lạc thật, hoàn toàn không đến Rơm nữa. Qua Tú và mấy người bạn chung, tôi biết Khánh vẫn tìm tôi điên cuồng, vẫn đến Rơm đều đặn vì biết đâu tôi ở đó, đến nỗi thuộc lòng ngày nào Rơm sẽ cắm hoa nào, cũng như từng nhân viên ở đấy đều thuộc lòng sở thích của cậu.
Nơi đợi chờ, chứng kiến sự mòn mỏi suốt 1 năm trời
Tròn 1 năm sau, tôi quay lại Rơm một buổi tối cuối mùa mưa Sài Gòn, hôm ấy sân thượng bên ngoài có tiệc cưới nên tôi đành ngồi bên trong, tự mình nhấm nháp miếng cánh gà nướng và món cocktail ưa thích. Lòng mong chờ vẩn vơ. Bất chợt, giọng nói quen thuộc vang lên: “anh ngồi đây được không”
- Em có biết anh đã đợi em ở đây bao lâ u không? Mẹ bảo anh đến đón em
Và rồi cái kết đến như những gì nó đã định đến. Đám cưới của chúng tôi tất nhiên là ở Rơm, đám cưới nhỏ, ấm cúng, chỉ có 2 bên gia đình và những người bạn thân.
Rồi cuối cùng trở thành nơi đánh dấu một trang mới trong cuộc đời
Đến giờ, tôi đã có đứa con đầu lòng, ngày con thôi nôi cũng là tròn 3 năm ba mẹ quen nhau, cả nhà tôi lại đến Rơm. Sau 3 năm, nơi này cũng đã đổi khác nhiều, như cuộc đời con người rồi cũng đi qua bao nhiêu thăng trầm vậy. Cuối cùng rồi cũng tìm về với ổ rơm ấm của cuộc đời mình. Cảm ơn nơi này đã cho tôi thật nhiều kỷ niệm!
Rơm BBQ - 2-4-6 Lưu Văn Lang, Q.1
>>> Xem ưu đãi đặt tiệc tại Rơm mùa cưới 2016
Hoài Thư
----------------------
BÀI VIẾT TƯƠNG TỰ: