caoanh- 25/07/2016
Trong cuộc đời mỗi người đều có một khoảng lặng, khoảng lặng của một tình yêu đã đi qua. Dù đã rất lâu nhưng mỗi lần nghĩ về đều cảm thấy đau, đau tới độ không cất nên lời.
Đã từ rất lâu rồi, em ngại yêu. Bởi em vẫn chưa thể quên được một mối tình sâu sắc đã cũ, vẫn chưa quên được những tháng ngày hạnh phúc bên anh, và càng không thể quên nổi cảm giác chia ly đau buồn đến khắc cốt ghi tâm.
Anh – không phải tình đầu, và cũng chẳng là tình cuối. Chỉ là một người, mà ngày ấy em đã đưa theo từng suy nghĩ. Cùng nhau dạo qua từng con phố, dù chỉ cùng nhau làm những điều rất bình thường nhưng vì cùng anh nên mọi thứ đối với em đều trở nên đặc biệt một cách kì lạ. Em và anh đã từng bên nhau là thế, đã từng vui vẻ cùng nhau là thế. Ngỡ như đã buộc chặt nhau với tình yêu. Nhưng chặt đến đâu cũng có thể tháo bỏ được, chỉ bằng một vài khoảnh khắc ngắn ngủi thôi.
Có những ngày mưa, ngồi bần thần trước ô cửa kính nhìn trời mưa, suy nghĩ lại đổ dồn về những ngày hạnh phúc đã cũ ấy. Cảm giác như mình sắp quên rồi, sắp không còn chút tình cảm nào rồi,.. thì mọi thứ lại ùa về, như đâu đó vẫn còn đây. Thỉnh thoảng vô tình, qua một quán quen, tôi lại bật ra những kỉ niệm buồn cười khi từng ăn ở đó cùng người cũ. Dẫu biết chẳng nên như thế, nhưng một mối tình đã qua, để lại trong ta nhiều kỉ niệm hơn là niềm đau.
Dù lý do chia tay chẳng vui vẻ gì, nhưng khi nhớ lại, chẳng hiểu sao em chỉ nhớ về những kỉ niệm vui. Thỉnh thoảng em vẫn viết nhật kí. Chỉ những ngày nào thấy thực sự không ổn, nhiều nỗi niềm đan xen vào nhau, em lại viết. Có một vài lần, từng viết kiểu “Nếu bây giờ anh chạy đến trước mặt em, ôm em và xin lỗi, có lẽ em sẽ bỏ qua hết”. Đã có những lúc cần anh, nhớ anh đến nhường ấy. Còn đến mức, chỉ dám viết những lời nhớ nhung vào nhật ký, rồi kết lại một câu rằng: nếu em và anh có quay lại với nhau, em sẽ cho anh đọc hết những dòng này, để anh biết em đã sống những ngày không anh như thế nào. Nhưng rồi qua vài năm, kỉ niệm vẫn là kỉ niệm, nhưng cảm xúc dường như cứ nguội lạnh dần theo thời gian.
Có khi nhớ, nhưng em không còn muốn gặp lại anh nữa. Có khi muốn ôm anh, nhưng đó chỉ là khi yếu mềm, cần một bờ vai để dựa dẫm, và chưa chắc đã thực sự muốn ôm anh. Có khi khóc, nghĩ đến anh chỉ khóc nhiều hơn chứ không làm khô nước mắt. Nên đến một thời gian, tất cả cảm xúc cho anh đã nguội lạnh. Cũng vài năm rồi, em không còn vào facebook anh để xem trông anh giờ thế nào, đang yêu ai. Cũng vài năm từ khi chia tay, chúng ta cũng chẳng “tình cờ” gặp nhau lần nào trên phố. Dường như duyên phận mỏng chẳng trách tình không sâu.
Nên giờ nghĩ về anh, lòng em là một khoảng lặng!
_ST_
Những bài viết hay khác